Thứ Tư, 20 tháng 12, 2023

BẾN KHÔNG CHỒNG...

Ở xã Thụy Liên, huyện Thái Thụy, tỉnh Thái Bình có một bến sông như bao bến sông khác của vùng đồng bằng Bắc Bộ. Ngày xưa bến sông này có tên là Bến Đình Đoài, bây giờ được đặt một tên mới, mà được dân làng thống nhất gọi tên là "BẾN KHÔNG CHỒNG".


Nơi đây vào thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, cứu nước dân làng đã tiễn đưa 1.500 thanh niên trai tráng của làng lên đường tòng quân giết giặc, cứu nước. Sau ngày 30-4-1975, có 230 người không trở về quê hương, các Anh đã nằm lại rải rác các chiến trường, để lại nỗi buồn cho mẹ già và những người vợ trẻ.




Hằng ngày, các chị ra bến sông xưa để ngóng chờ tin chồng. Ngày tháng qua đi, từ một thiếu nữ nay đã trở thành những Bà lão mất rồi.
Bến sông xưa có tên bình dị, nay mang tên mới với bao nỗi buồn BẾN KHÔNG CHỒNG, nghe xót xa mà đau nhói trong tim.

Nhà văn Dương Hướng, người con của quê hương đã viết một tiểu thuyết cùng tên, VTV cũng đã có phóng sự về Bến sông này.
Điều đặc biệt là những người vợ Liệt sĩ ở đây hầu như là không đi lấy chồng. Họ ở vậy thờ chồng nuôi con và phụng dưỡng Cha mẹ chồng. Có rất nhiều người không có con họ cũng không đi bước nữa, họ lấy niềm vui là hàng ngày ra bến sông xưa ngóng chờ một nỗi xa xôi, với ước mơ một ngày nào đó, Người xưa khoác ba lô trở về.

Trên đất nước mình không biết có bao nhiêu bến sông như thế này, biết bao người vợ Liệt sĩ hàng ngày ra bến sông đón chồng trong niềm hy vọng không phai mờ rằng: Rồi có một ngày chinh chiến tàn, các anh trở lại bến sông xưa.

Có một mùa hoa cải,
Chờ anh trong mê mải,
Chờ anh bến sông xưa
Yêu em anh giữ câu thề
Đánh xong giặc Mỹ, anh về với em.

Như Khánh Trần