Kỳ 2: Nguyễn Công Chính - tên “tà dâm khoác áo mục sư”!
Nguyễn Công Chính không những là một tên lưu manh chính trị, đã lợi dụng danh nghĩa tôn giáo để làm mảnh đất, nguồn sống cho bản thân y và gia đình mà còn nổi tiếng với tình sử hèn hạ của mình - một tên “tà dâm khoác áo mục sư” đúng nghĩa. Bởi y chuyên dụ dỗ con gái nhà lành, quan hệ bất chính với nhiều phụ nữ, đặc biệt là những thiếu nữ người đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên.
|
|
Qua nhiều nguồn thông tin được biết, trước khi “danh chính, ngôn thuận” về chung một nhà với mụ vợ là Nguyễn Thị Hồng, thì Chính là một kẻ ăn chơi trác táng, chăm làm thì ít, đàn đúm, đập phá thì nhiều. Vào năm 2008, khi bị cơ quan chức năng kiểm tra hành chính, ngoài những tài liệu tuyên truyền, phản động thì trong máy tính xách tay của y nguyên một ổ phim sex đủ thể loại, lõa lồ, dung tục đến mức bệnh hoạn. Chắc hẳn rằng, ngoài việc “thẩm du” kinh tự viết hay xem video về giáo lý, giáo luật thì việc đắm mình trong những thước phim “nguyên thủy”, đồi trụy này là liều thuốc kích thích để y ra sức chống phá chăng!? Nhưng đó mới chỉ là “phần nổi của tảng băng chìm”, bởi y còn làm những điều nhục nhã và thú tính khủng khiếp hơn nhiều. Chả là, để thỏa mãn cho bản năng nhục dục của mình, y đã lợi dụng sự nhẹ dạ, cả tin và thiếu hiểu biết của các thiếu nữ người dân tộc thiểu số để làm điều xằng bậy. Những thiếu nữ của bản làng Tây Nguyên đang độ tuổi trăng tròn, chất phác, thật thà, vô tư như gió đại ngàn… nhưng chỉ vì những lời dụ dỗ đường mật, lầm tin đi theo những giáo phái phản phúc của y, mà không biết rằng mình đã trở thành miếng mồi, thú tiêu khiển của kẻ “sói đội lốt người” như Nguyễn Công Chính.
Điển hình, y đã sử dụng vỏ bọc mỹ miều “mục sư”, “chủ tịch” của mình, để lừa đảo tình cảm và quan hệ tình dục nhiều lần với một nữ tín đồ tên R.H.T, thuộc hội thánh Plei Mơnú (Tp. Pleiku, Gia Lai). Khi đã “no xôi, chán chè”, y bắt đầu lộ rõ bộ mặt “sở khanh” của mình và chơi bài “quất ngựa truy phong”, ruồng bỏ thân xác bé nhỏ của thiếu nữ kia… Để chứng minh cho việc này, xin trích lời của mục sư Nguyễn Hồng Quang có bản tường trình gửi các tổ chức có liên quan đến Giáo hội Mennonite, nguyên văn những ý chính: “Năm 2006, cô H., sinh năm 1980, dân tộc Ja Rai, ở Pleiku đã bị ông Nguyễn Thành Long (tức mục sư Nguyễn Công Chính) lợi dụng danh nghĩa là người thầy truyền đạo nói dối, lừa cô là yêu cô nên dùng sức và dùng lời ngon ngọt, dụ dỗ để quan hệ tình dục nhiều lần (cô H. chỉ nhớ có 5 lần). Trong khi đó, ông Chính cũng lén lút lợi dụng danh nghĩa truyền đạo để quan hệ với nhiều cô gái khác”. Nhưng đốn mạt hơn, thời gian sau y còn khi rủ rê, lôi kéo cho đám đồng đạo của mình như Nguyễn Thành Nhân hay Quách Tâm xem những thước phim “bệnh hoạn”, xướng cảnh quan hệ tình dục với một người phụ nữ khác mà chính y đảm nhiệm vai nam chính! Phải chăng, y muốn truyền đạt kinh nghiệm “trò chơi xác thịt” cho đồng đạo mất dạy của mình!? Hơn nữa, y còn từng “ăn dầm ở dề” với một người phụ nữ tên D., đến nỗi có con riêng nhưng phủi bay trách nhiệm của một người cha đối với giọt máu của mình. Khốn nạn đến thế là cùng!
Tuy nhiên, đó chưa phải là tất cả để nói hết bản chất “thú tính” của y, khi vào năm 2007, trong một lần tình cờ gặp Chính, cô gái bé nhỏ người Ja Rai tên Y.V ở Kon Tum trở thành con mồi, nạn nhân tiếp theo cho con thú đói này. Sau khi gặp Y.V tại nhà một người bạn ở phường Lê Lợi, TX. Kon Tum (nay là Tp. Kon Tum), y đã giới thiệu mình là Chủ tịch của hội này, nhóm nọ… rồi tỏ vẻ quan tâm đến việc học hành, gia cảnh của Y.V; hứa hẹn sẽ đưa Y.V vào Tp.HCM học anh văn, vi tính, (thực chất là đi học lớp giáo lý tại nhà đối tượng Nguyễn Hồng Quang tại Tp. HCM), dùng bút màu đẹp đẽ nhưng tởm lợm; vẽ ra một tương lai rộng mở, xán lạn cho cô… Để tạo lòng tin cho gia đình Y.V, Chính đã đến thăm hỏi, hứa hẹn với cha mẹ của Y.V, rồi hứa sẽ cấp học bổng 100 Mỹ kim/tháng. Thân làm cha mẹ, khi được “người tốt” như Chính giúp đỡ, thì họ đã vui mừng và đồng ý, không chút mảy may nghi ngờ. Nhưng họ đâu biết rằng, sự nhẹ dạ, cả tin của mình đã vô tình đẩy con gái vào cạm bẫy của kẻ cầm thú như Chính. Một thời gian sau, vào cuối năm 2017, Nguyễn Công Chính đưa Y.V vào đất Sài thành. Trong buổi sáng đầu tiên ở đó, bộ mặt trơ trẽn, lọc lừa của y bắt đầu lộ ra, hắn biết rằng sẽ có anh trai của Y.V ra đón và chở tới lớp học, nên đã tìm mọi cớ để trì hoãn, cò cưa, nhằm thực hiện ý đồ đen tối của mình. Và khi tìm được cớ để che mắt anh trai Y.V, hắn kéo Y.V lên xe taxi, rồi chạy thẳng đến khách sạn G.V, đường Trần Não, Q.2, Tp.HCM. Như được mở cờ trong bụng, với ánh mắt thèm thuồng, cộng với sức khỏe của một “con vật”, hắn đã cướp đi sự trong trắng của Y.V. Mặc dù cô gái ấy đã van xin, khóc lóc, đã dùng tất cả sức lực “bình sinh” còn lại của mình để chống cự và ngăn cản ham muốn dục vọng của hắn, nhưng vì sức yếu lại mệt mỏi do say xe, nên đành bất lực và cắn răng cam chịu. Khi đã thỏa mãn “cơn khát” của mình, hắn hùng hổ hăm dọa cô, rằng nếu nói chuyện này với bất kỳ ai sẽ không yên thân, hắn uy hiểm sự an toàn cho cô và gia đình. Sau lần ấy, hắn chuồn mất tăm, không còn liên lạc với cô gái tội nghiệp ấy nữa. Chỉ một lần duy nhất hắn “sót chút tình thương”, nhờ người gửi cho Y.V 50.000đ; xin thưa là 50.000đ (năm mươi nghìn đồng), chỉ từng ấy tiền để đổi lấy sự trinh trắng, ngây thơ của một người con gái, thật đúng là kinh tởm vô cùng Nguyễn Công Chính ạ!
Liên quan đến vụ việc này, Nguyễn Hồng Quang cũng trình bày như sau: “Cô Y. viết đơn gửi cho Giáo hội và viết đơn tố cáo lên Công an tỉnh Gia Lai về hành vi Nguyễn Công Chính cưỡng hiếp. Tôi yêu cầu Giáo hội giúp đỡ tinh thần an ủi cô Y., đồng thời cho hiệp hội thông công các sắc tộc biết và đọc thư tố cáo của Y. Tiến hành các bước để tiếp cận sự thật và khuyên ông Chính trình bày toàn bộ sự việc và ăn năn. Nhưng ông Chính hăm dọa mọi người và nói xấu rằng “Con Y. là loại gái...!”. Mục sư Hoàng Văn Phụng đã tiếp xúc và nhận thấy em Y. là một người có hoàn cảnh đáng thương”. Chính những hành vi trên cộng với những thủ đoạn thâm độc của y như kẻ chia rẽ Giáo hội, chia rẽ các sắc tộc, vu cáo người khác..., nên vào ngày 03/7/2018, Nguyễn Hồng Quang đã triệu tập “đồng đảng” của mình, ký tên vào “Biên bản rút phép thông công” (tức không còn danh nghĩa tín đồ) với Chính.
Và rằng, sau khi được “xuất khẩu” khi sang Mỹ trú ngụ, hắn còn giở thêm thói vô ơn với đám đồng đảng của mình. Hắn tố cáo Nguyễn Đình Thắng - kẻ cầm đầu “Hội cứu trợ người vượt biển”; rằng, Thắng là chuyên viên lừng danh với chiêu “của người phúc ta, mượn hoa cúng phật”, còn hắn là nhà tu hành đã và đang tranh đấu cho đất nước và các dân tộc, tôn giáo của Việt Nam. Trong khi chính Thắng là người đã cùng Trần Thanh Vân lặn lội ra tới tận sân bay đón hắn khi mới chân ướt, chân ráo tới xứ người. Cùng với đó, như đã nói ở kỳ trước, hắn đã và đang tập hợp đám ô hợp, chống phá lưu vong, như Y Hin Niê, Andrew Từ, Nay Rong, Y Siu H’Long… rồi công bố thành tập cái tổ chức mới, được gọi là “Hội đồng các dân tộc và tôn giáo Việt Nam” với mục đích tập hợp lũ chống phá, và biết đâu từ “mảnh đất” mới này, hắn lại tha hồ kêu gọi hỗ trợ tiền bạc và vật chất để làm giàu và “bóc bánh trả tiền” với gái Tây lông.
Nhưng liệu rằng một người đạo đức suy đồi, liêm sĩ và bội bạc, vong ân bội nghĩa như Nguyễn Công Chính đã xứng đáng “làm người”, xứng đáng với vai trò một người chồng, người cha hay chưa, chứ đừng nói là mục sư, chuyên đi rao giảng, răn dạy cho tín đồ về điều hay lẽ phải. Thêm nữa, cùng bề dày “phản nước - hại dân”, đậm mùi phản trắc, loại cặn bã của xã hội như hắn liệu còn được mấy tổ chức, cá nhân mù quáng, tin tưởng và đi theo hắn? Có chăng cũng những kẻ tâm thần, thiếu thuốc như tên ĐM Quân, Tạ Phong Tần hay là Ngô Kỷ mà thôi… Rồi đây, cái “tổ quạ” của hắn cũng sẽ chết yểu và tan đàn xẻ nghé, bởi kẻ đứng đầu như hắn là đại diện tiêu biểu cho tận cùng của sự khốn nạn và táng tận lương tâm!
“ CÔNG bất sáng - CHÍNH chắc tà”
ĐỜI CÁT