Thứ Tư, 30 tháng 9, 2020

SUY CHO CÙNG THÌ KHÔNG BIẾT AI KHÔN HƠN AI?

Ngày đầu tiên Thượng Đế tạo ra loài chó, Ngài bảo với nó: Hãy ngồi trước cửa nhà và sủa vào mặt bất cứ ai bước vào và bước ra. Ta sẽ cho ngươi 20 năm sống.
Chó nói: Những 20 năm làm cái công việc sủa chán òm đó sao? Xin Người cho con 10 năm thôi, còn 10 năm con tặng lại cho Người. Thượng Đế đồng ý.
Ngày thứ hai Ngài tạo ra loài khỉ, Ngài bảo: Hãy dùng trò khỉ của ngươi để mua vui, làm trò cười cho thiên hạ. Ta sẽ cho ngươi 20 năm sống.
Khỉ nhún vai: Làm trò hề đến 20 năm ư? Thôi, con trả lại cho Người 10 năm, con chỉ nhận 10 năm sống là quá đủ.
Thượng Đế hài lòng.
Ngày thứ ba Ngài tạo ra loài bò. Ngài bảo: Ngươi sẽ ra đồng cày với người nông dân, chịu đựng mưa nắng, sinh ra đàn bê, sữa của ngươi sẽ để nuôi bê và nuôi cả con người. Ta sẽ cho ngươi 60 năm sống.
Bò buồn bã: Cuộc sống khổ sở thế mà Người bắt con chịu đựng đến 60 năm ư? Thôi con chỉ nhận 20 năm, còn lại 40 năm con tặng lại cho Người.


Ngày thứ tư Thượng Đế tạo ra con người, Ngài bảo : Này, ngươi có quyền ăn, ngủ, chơi, yêu đương lập gia đình và hưởng thụ. Ta cho ngươi 20 năm sống.
Con người gào lên: Hả, chỉ có 20 năm thôi sao? Thế này nhé, con sẽ nhận 20 năm của con, 40 năm của con bò, 10 năm của con khỉ và 10 năm của con chó. Vậy là 80 năm, Ngài đồng ý nhé!
Thượng Đế gật đầu độ lượng.
Đó là lý do tại sao con người chúng ta có 20 năm đầu đời để ăn, ngủ, chơi, hưởng thụ cuộc sống. Rồi 40 năm kế tiếp chúng ta vất vả cày cuốc như trâu bò không quản mưa nắng để chăm lo cho gia đình. Rồi 10 năm kế tiếp chúng ta bày ra những trò khỉ để mua vui cho lũ cháu chắt ngây ngô. Và 10 năm cuối đời, chúng ta ngồi chò hõ trước cửa nhà để ngóng con cháu đến chơi.