Thứ Năm, 2 tháng 8, 2018

Đừng xoáy vào nỗi đau của gia đình họ nữa, những nhà báo “chân chính”!


Trong những ngày qua, cả nước bàng hoàng, đau xót và thương cảm cho những phận người đã tử vong, khi chiếc xe rước dâu 16 chỗ gặp tai nạn tại địa bàn xã Điện Minh, huyện Điện Bàn (Quảng Nam) trong ngày 30/7/2018

Vụ tai nạn thực sự là nỗi ám ảnh của tất cả chúng ta, khi mà 13 người đã tử vong (trong đó có cả chú rể), 04 người bị thương và hiện đang được điều trị tích cực tại bệnh viện Đà Nẵng. Nguyên nhân ban đầu được xác định là do tài xế buồn ngủ và đánh tay lái qua làn đường ngược chiều, tông vào xe đầu kéo (đang chạy ngược chiều). Những nạn nhân là những người thân, là bà, là mẹ, là anh em ruột thịt trong một gia đình, có mối quan hệ dòng họ với nhau. Họ đang trên đường vào huyện Phù Mỹ (tỉnh Bình Định) để rước về miền quê nghèo làng Lương Điền, xã Hải Sơn, huyện Hải Lăng, (tỉnh Quảng Trị) một nàng dâu. Và rồi, trong đêm định mệnh ấy, một cú tông trực diện, một tiếng động chát chúa của kim loại, rồi tiếng than khóc đã xóa tan không gian tĩnh lặng, nó đã phá tan tất cả, ngày hỉ sự bỗng hóa thành ngày đại tang; mối tình 06 năm và cái kết hạnh phúc trọn vẹn của đôi bạn trẻ nghèo sẽ không bao giờ có được. Thật đau lòng. Tất cả chúng ta đều đồng cảm, xót thương và chia sẻ nỗi đau thương không có gì bù đắp được của đại gia đình họ, sự mất mát này là quá lớn. Nỗi đau này sẽ còn kéo dài, lâu và rất lâu nữa cho những người ở lại.

 Đừng xoáy vào nỗi đau của gia đình họ nữa, những nhà báo “chân chính”!
Hiện trường vụ tai nạn đặc biệt nghiêm trọng
Thông tin đôi khi chỉ cần như thế, hay nhiều hơn nữa thì kêu gọi những tấm lòng hảo tâm, nhân ái của các mạnh thường quân giúp đỡ người bị thương, giúp đỡ cho hoàn cảnh những phận người, phút chốc bỗng thành trẻ mồ côi… Và cuối cùng, báo chí hãy chờ kết luận cuối cùng của cơ quan chức năng về vụ tai nạn, hãy tuyên truyền về ý thức, tinh thần cảnh giác của con người khi tham gia giao thông. Chứ không phải các anh, các chị nhà báo xông thẳng vào nhà người ta chụp cả quan tài, chụp cảnh người ta gào thét, than khóc người thân. Hay khi cạn đề tài, thì phỏng vấn về đời tư, về gia cảnh hay về “cuộc họp kỳ lạ trong đêm đưa tang”... Khốn nạn đến thế là cùng, các anh chị! Các anh chị, cứ tưởng tượng xem, khi lên mạng lúc nào cũng đập vào mắt mình nào là “tang thương”, “xé lòng”, “khăn tang phủ trắng”….rồi nước mắt giàn dụa, đau đớn của người ở lại, liệu các anh chị có bị “ngộ độc”, “bội thực” về thông tin không?

 Đừng xoáy vào nỗi đau của gia đình họ nữa, những nhà báo “chân chính”!

 Đừng xoáy vào nỗi đau của gia đình họ nữa, những nhà báo “chân chính”!
Những hình ảnh đau thương này có nên lên mặt báo?

Nỗi đau của họ chưa đủ lớn hay sao, mà các anh chị còn xát muối vào lòng họ. Các anh chị thử đặt mình trong hoàn cảnh của họ, khi thời gian dần qua đi, họ lên mạng vô tình đọc được một vài bài báo, lướt Facebook thì những hình ảnh của mình và người thân dần dần hiện ra trên đó với mức độ, tần suất dày đặc. Như thế liệu nỗi đau của họ biết bao giờ nguôi, hay đang khơi thêm nỗi đau cho họ. Tôi tự hỏi, lương tri, trái tim hay đạo đức nghề nghiệp của anh chị đang ở đâu? Hay bị quỹ dữ tha mất rồi. Tôi biết, các anh chị cũng vất vả, cũng lăn lộn, cũng thức khuya, canh me ròng rã mấy ngày trời để có những bức hình “đẹp”, những “chi tiết hay”, những thước phim “sống động”, vân vân và mây mây... Nhưng rút cuộc, cũng dùng để hút like, câu view và cuối cùng chốt lại thì cũng vì “cơm, áo, gạo tiền”, vì vài đồng nhuận bút rẻ mạt. Không ai cấm các anh, các chị đưa tin, nhưng hãy để nó mức độ vừa phải thôi, phải biết như thế nào là đủ, là vừa phải chứ, giời ạ! Các anh chị có biết, khi tôi chỉ cần gõ từ khóa “vụ tai nạn làm 13 người chết trên xe rước dâu bị tử vong…” mà có khoảng 25.300.000 kết quả trong vòng 0,69 giây không. Thật đáng sợ!

 Đừng xoáy vào nỗi đau của gia đình họ nữa, những nhà báo “chân chính”!
Kết quả tìm kiếm trên google

Nhưng các anh chị đáng trách một, thì tôi chê cười Ban Biên tập, Tổng Biên tập… nơi các anh chị đang cộng tác và ngày đêm “cống hiến” mười. Chính những người này, ban bệ này đã duyệt bài cho các anh chị, đã cho những thông tin, bài viết này lên mặt báo. Nhưng tôi tin, sớm muộn gì các anh chị và tờ báo của các anh chị cũng bị “tuýt còi”. Các anh chị nên cầu nguyện đi là vừa, hy vọng các anh chị sớm tìm lại phần “người”, đừng để phần con bị lấn át, phỏng ạ!

Cuối cùng, với trái tim Việt Nam, những con người trên mảnh đất hình chữ S đầy lòng trắc ẩn này, xin được thấu cảm, chia sẻ nỗi đau thương, mất mát này cho gia đình các nạn nhân. Mặc dù rất khó khăn, nhưng mong họ sẽ sớm vượt qua giai đoạn khó khăn này. Cầu chúc cho những người bị thương sớm bình phục, ổn định tinh thần để trở về với vòng tay của gia đình. Những ai đã và đang tham gia giao thông hãy tỉnh táo, thận trọng, ý thức hơn nữa để những vụ việc đau lòng như này sẽ không xảy ra.

ĐỜI CÁT