Chủ Nhật, 3 tháng 6, 2018

ĐẶC KHU KINH TẾ, ĐÀN BÒ VÀ NỖI SỢ MANG TÊN TRUNG QUỐC


Theo thông lệ Quốc tế, một Quốc gia chiếm đóng hợp pháp một vùng lãnh thổ trong 100 năm liên tục thì vùng lãnh thổ đấy được xem là lãnh thổ của Quốc gia đó. Vì vậy, Triều đình Mãn Thanh đã bán Hồng Kông cho Vương quốc Anh chỉ trong 99 năm. Và Hồng Kông trở thành một tô giới của Vương quốc Anh trong 99 năm; Vương quốc Anh có quyền hành, chủ quyền tuyệt đối trên vùng lãnh thổ của Hồng Kông từ lập pháp, hành pháp đến tư pháp và có lực lượng vũ trang đồn trú. Khi thời hạn 99 năm gần hết, Chính quyền Trung Quốc họ đã nghiên cứu rất kỹ về việc tiếp quản, họ nhận thấy mặc dù có sự khác biệt về thể chế chính trị, pháp luật nhưng Hồng Kông thực sự là "cỗ máy in tiền", nếu thay đổi thì sẽ bất lợi rất lớn về kinh tế vì vậy họ đã cho Hồng Kông hưởng theo chế độ đặc khu - "một quốc gia hai chế độ". Mọi thứ được giữ gần như nguyên vẹn từ lúc Trung Quốc tiếp quản lại Hồng Kông (chỉ có Giải phóng quân nhân dân Trung Hoa thay thế Quân đội hoàng gia Anh đồn trú, còn Cảnh sát Hong Kong cũng khác biệt với Công an Trung Quốc, đào tạo riêng, sắc phục hệ thống cấp bậc riêng…). 

Quyền sở hữu tài sản gồm có 3 quyền nhỏ hơn cấu thành đó là quyền chiếm hữu, quyền sử dụng và quyền định đoạt. Ở Việt Nam, đất đai là sở hữu toàn dân thống nhất quản lý bởi Nhà nước. Việc thành lập đặc khu kinh tế và cho doanh nghiệp nước ngoài thuê 99 năm thực ra cũng không phải là vấn đề quá nghiêm trọng. Phải hiểu ở đây là cho doanh nghiệp nước ngoài thuê quyền sử dụng đất hoàn toàn khác với việc Nhà Thành bán Hồng Kông cho Vương quốc Anh trong 99 năm. Một bên là cho thuê quyền sử dụng có thời hạn một bên là bán hẳn chủ quyền có thời hạn. Trong thực tế, các khu công nghiệp khi mời gọi đầu tư chúng ta vẫn có thể cho doanh nghiệp nước ngoài thuê tối đa đến 50 năm (Thủ tướng phê duyệt). Vậy tại sao lại cho thuê lâu đến vậy? Có một ví dụ đưa ra rất dễ hiểu: nếu bạn đi thuê phòng trọ để ở và chỉ ký hợp đồng 1 tháng thì bạn có dám sửa lại cái bếp, lắp thêm điều hòa, sơn lại tường, lát lại gạch men… không? Vì khi đầu tư vào đó mà chưa kịp lấy lãi thì có thể đã bị chủ nhà đuổi ra cho người khác thuê. Vì vậy, cần có một khu riêng cho nhà đầu tư nước ngoài thuê dài hạn, hưởng nhiều ưu đãi để họ rót nguồn tiền khổng lồ vào đầu tư. 

Mặc dù chưa nghiên cứu kỹ về dự thảo luật đang được Quốc hội xem xét nhưng tôi biết rằng các doanh nghiệp nước ngoài sẽ được ưu đãi đầu tư dài hạn vào đặc khu kinh tế. Sẽ có những chính sách riêng cho đặc khu, về lĩnh vực kinh tế lúc đó sẽ là sân chơi Quốc tế, sẽ không còn kiểu "đây là sân chơi của tao, luật của tao nữa". Đối với các hợp đồng dân sự, kinh doanh, thương mại, lao động được ký kết giữa tổ chức, cá nhân có trụ sở chính hoặc nơi cư trú tại đặc khu, trong đó có ít nhất một bên tham gia là tổ chức, cá nhân nước ngoài, các bên được thỏa thuận trong hợp đồng việc áp dụng pháp luật nước ngoài hoặc tập quán quốc tế. Việc áp dụng pháp luật nước ngoài hoặc tập quán quốc tế không được gây phương hại đến quốc phòng, an ninh quốc gia, trật tự, an toàn xã hội, đạo đức xã hội, sức khỏe của cộng đồng theo quy định của luật và không được trái với những nguyên tắc cơ bản của pháp luật dân sự Việt Nam. Cho nên nhiều người hiểu không đến nơi đến chốn lại bảo "dùng luật nước ngoài xét xử người Việt Nam" là không đúng. Đó chỉ là có thể áp dụng tập quán pháp, pháp luật luật nước ngoài trong giao dịch dân sự, hoạt động thương mại ở đặc khu. Còn Nhà nước CHXHCN Việt Nam có quyền lực tuyệt đối về hành pháp, tư pháp trong đặc khu tức là có quyền xét xử công dân Việt Nam, công dân nước ngoài, người không quốc tịch ở trong đặc khu bằng Pháp luật Việt Nam. 

Tuy nhiên, sẽ có một số sự miễn trừ khi áp dụng Pháp luật ở trong đặc khu. Chẳng hạn như người Việt Nam đánh bạc tại Casino sẽ không bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội đánh bạc. Thực tế cho thấy, cái gì chúng ta không quản lý nổi nên chúng ta cấm nhưng cấm cũng không ngăn chặn hết được. Nhiều đường dây đánh bạc online của các con bạc Việt Nam lên đến tỷ USD bị khám phá. Các sòng bạc ở Cambodia chủ yếu là người Việt Nam qua chơi và chủ sòng cũng đa số là người Việt Nam. Nếu như Ma Cao, Las Vegas… có thể đưa về cho Nhà nước họ số tiền khổng lồ (nhiều triệu USD mỗi giờ tiền thuế) từ các sòng bạc thì Việt Nam đang để nguồn lợi đó rơi vào tay bọn tội phạm. Vậy cần có một đặc khu chấp nhận việc đánh bạc để quản lý, để thu nguồn lợi về cho Nhà nước. Muốn đánh bạc thì cứ vào đặc khu mà chơi (sẽ được quản lý về hạn mức cá cược ăn thua, bị thu thuế chẳng hạn...) và sẽ chẳng ai bị giữ lại làm con tin như đi đánh bạc chui bên Cambodia như hiện nay. Nhưng nếu ra ngoài đặc khu mà đánh bạc là bị xử lý bằng Pháp luật hình sự Việt Nam. Đó là một ví dụ về miễn trừ trong áp dụng Pháp luật ở đặc khu. 

Như tôi ghi trên, đặc khu kinh tế sẽ là sân chơi Quốc tế không chỉ mở cửa cho Trung Quốc mà nếu doanh nghiệp Trung Quốc, Hoa Kỳ... hay bất cứ quốc gia nào tham gia sân chơi, đổ vốn vào đầu tư chúng ta đều được chào đón... miễn là họ mang tiền đến và tuân thủ luật chơi tầm cỡ quốc tế, tất nhiên mục đích cuối cùng là có lợi cho Việt Nam. Như vậy, mục đích thành lập các đặc khu là tạo ra "máy in tiền" mang nguồn lợi về cho Quốc gia. Luận điệu "bán đất", "bán đai" xuất hiện thời gian gần đây (khi dự thảo luật đang được Quốc hội thảo luận) chỉ là xuyên tạc có “màu sắc” chống chính quyền Nhân dân và được giật dây bởi các thế lực thù địch. Thời gian gần đây, nhiều đối tượng tuyên truyền rằng cho thuê đất ở đặc khu kinh tế 99 năm là bán chủ quyền cho Trung Quốc và được rất nhiều người ngây thơ về chính trị, kém hiểu biết về Xã hội chia sẻ tràn lan. Những hành vi đó định hướng tiêu cực dư luận, xâm hại đến an ninh Quốc gia. Đặc biệt, facebook mạo danh nhà báo Lại Văn Sâm đã đưa ra nhiều luận điệu sai trái, định hướng nhiều người hiểu sai vấn đề về chủ trương của Nhà nước. Nhà báo Lại Văn Sâm đã khẳng định rất nhiều lần là ông không sử dụng facebook nhưng rất nhiều người lại không hề tìm hiểu lại đi chia sẽ như một cách phát tán thông tin độc hại, làm nhiễu loạn thông tin, xâm hại đến an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội. 

ĐẶC KHU KINH TẾ, ĐÀN BÒ VÀ NỖI SỢ MANG TÊN TRUNG QUỐC

Về cá nhân tôi, tôi là người Việt Nam, tôi yêu Tổ quốc Việt Nam. Tin tôi đi, chẳng may nếu có chiến sự xảy ra thì tôi sẽ là người cầm súng ra chiến tuyến chứ không phải là các anh hùng bàn phím kia đâu. Tôi không ghét Trung Quốc, tôi không bài Trung Quốc và tôi không sợ Trung Quốc. Nhưng tôi chống chính sách bành trướng của giới cầm quyền Trung Quốc, tư tưởng dân tộc hẹp hòi của họ và đặc biệt phản đối việc chiếm đóng trái phép lãnh thổ Việt Nam, xâm phạm chủ quyền Việt Nam của Trung Quốc. Nhiều người trong tư tưởng chống Trung Quốc một cách rất cực đoan. Trong dự thảo luật về đặc khu có nhắc từ nào về Trung Quốc hay ưu ái Trung Quốc đâu nhưng lên trên mạng chỉ toàn thấy các luận điệu rất ấu trĩ là “cho thuê đất 99 năm là bán chủ quyền cho Trung Quốc”. Thực tế những người không hiểu thế nào là đặc khu và các vấn đề khác liên quan khi nghe nhắc đến Trung Quốc liền vội nhao nhao lên mà không cần tìm hiểu đúng - sai và tại sao. Hàng ngàn năm nay, Việt Nam vẫn ở bên cạnh Trung Quốc dù muốn hay không vì cả một quốc gia, cả một dân tộc không thể “giải tỏa, đền bù, tái định cư” chỗ khác được. Chúng ta luôn cố gắng là hàng xóm tốt với họ (điều đó tốt hơn là kẻ thù với họ) và đặc biệt, như Tổng bí thư Lê Duẩn đã nói: "chúng ta không được phép sợ Trung Quốc". Và hình như trong tư tưởng của nhiều người, sự bài trừ Trung Quốc một cách cực đoan hoặc nỗi sợ mang tên Trung Quốc khiến bất cứ gì có liên quan đến Trung Quốc đều trở thành nhạy cảm. 

ĐẶC KHU KINH TẾ, ĐÀN BÒ VÀ NỖI SỢ MANG TÊN TRUNG QUỐC
Tổng bí thư Lê Duẩn: “Chúng ta không được phép sợ Trung Quốc”.
Trong thời đại này, trong mọi lĩnh vực thì thông tin trở thành yếu tố quan trọng của thành công. Một công ty thắng được đối thủ chỉ cần nắm trước được thông tin về thị trường, về khách hàng. Mọi cuộc chiến tranh hiện đại, một trong những yếu tố quyết định thắng lợi là thông tin... Mạng internet mang đến cho mọi người nguồn thông tin có thể nói là vô tận nhưng để nắm bắt những thông tin hữu ích, đúng đắn thì cần phải có sự đối chiếu, so sánh, xác minh - điều mà rất nhiều người không làm được. Vì vậy, vô hình chung nhiều người sử dụng mạng internet lại trở thành những con bò. Chỉ cần mạo danh facebook một người nổi tiếng, viết những luận điệu mà những người kém hiểu biết về Xã hội, ngu dốt về chính trị bị "thôi miên" là có thể biến họ thành bò, xỏ dây vào mũi và dắt đi để định hướng những con bò đó hành động như một lũ cuồng loạn, lưu manh chính trị. 

Mong mọi người khi tiếp nhận thông tin thì đừng để mình trở thành nhân vật trong đội hình quảng cáo của Vinamilk và mong cơ quan chức năng sớm truy tìm được những đối tượng mạo danh, phản động, cố tình xuyên tạc để chúng phải chịu sự trừng phạt nghiêm minh của Pháp luật.
Đạt Trần