Trung quốc chơi bài cấm đánh bắt cá ở biển Đông từ tháng 5 đến tháng 8 hàng năm, chiêu trò này xưa rồi. Đây là thủ đoạn tinh vi của Trung Quốc, họ muốn lặp đi, lặp lại nhiều lần, từ năm này qua năm khác, nếu không có quốc gia nào trong khu vực phản đối hoặc ngư dân của các nước trong khu vực ngại va chạm mà ngưng nghỉ đánh bắt cá trên vùng biển thuộc chủ quyền của quốc gia mình trong thời gian TQ đưa ra cái lệnh cấm vớ vẫn ấy thì dần dần cái lệnh cấm ấy sẽ trở thành thông lệ, tập quán khu vực, quốc tế. Khi đó vô tình mặc nhiên công nhận cái lệnh cấm ấy có hiệu lực, tức là công nhận quyền chủ quyền của TQ trên vùng biển mà họ áp đặt lệnh cấm. Thế là xong.
Nhưng Việt Nam không dễ bị bắt nạt đâu, ngư dân Việt Nam không phải dạng vừa đâu. Ở đâu có sóng biển ở đó có ngư dân Việt Nam. Dân tộc Việt Nam có chủ quyền, quyền chủ quyền, quyền tài phán đối với vùng biển trên biển Đông. Biển của ta, sóng của ta thì ta cứ lướt sóng, tắm biển, không sợ thằng con nào hết. Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam thì Việt Nam cứ phải thăm thú, chăm nom, bồi đắp, xây dựng, bảo vệ.
Bao đời nay vẫn thế, Việt Nam đầu gối Trường Sơn, chân gác Hoàng Sa, Trường Sa, hai tay dang rộng ôm biển Đông vào lòng. Bao đời nay vẫn thế, sóng biển Đông là lời ru giấc ngủ của Nước Việt, cát biển Đông, đảo đá Hoàng Sa, Trường Sa là máu thịt của thân thể Tổ quốc Việt Nam. Bao đời nay vẫn thế, ngư dân Việt phải được ngụp lặn, lắng nghe hơi thở, tiếng hát của sóng biển Đông mỗi ngày mới vui vẻ, khỏe mạnh được. Bao đời nay vẫn thế, người Việt Nam luôn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở biển Đông, đánh đuổi quân cướp nước, chứ không chịu khom lưng trước cái lệnh cấm vớ vẫn, tào lao ấy đâu.
Và bởi, bao đời nay vẫn thế, Việt Nam chưa bao giờ say sóng biển Đông.
NSRD
NSRD