Thứ Năm, 28 tháng 5, 2020

KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN ĐỘC LẬP, TỰ DO

   Bức ảnh thay lời muốn nói. Đất nước Syria, Lybia, Iraq, Yamen khi chưa được Mỹ và phương Tây ban cho "dân chủ nhân quyền" vốn là những nước giàu có và thái bình thịnh trị. Mỹ và phương Tây đã mang nhân quyền đến cho nhân dân các nước này, có sự trợ giúp của những kẻ "đấu tranh chống độc tài" ở trong nước làm nội gián. Đáng buồn là một bộ phận nhân dân Syria, Lybia, Iraq, Yamen đã tin chúng và theo chúng để "xoá độc tài". Lần lượt Gaddafi của Lybia và Saddam Hunsen bị giết không thương tiếc; Ali Abdullah Saleh, Tổng thống Yamen bị lật đổ và sau đó bị bắn chết năm 2017; chỉ khi Nga can thiệp thì Tổng thống Assad và Chính phủ Syria mới trụ vững, không bị Mỹ, Thổ Nhĩ kỳ và phương Tây lật đổ. Hoa Kỳ và phương Tây tự cho mình cái quyền can thiệp vào nội bộ của nước khác; biến các quốc gia thanh bình nhưng không theo trật tự của họ thành những đất nước sặc mùi thuốc súng và tanh tưởi máu tươi của người dân vô tội.
KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN ĐỘC LẬP, TỰ DO
Phong trào mang tên gọi mỹ miều là “mùa xuân Ảrập” đã không hề đem lại chồi non, lộc biếc mà nó chỉ dẫn tới một loạt các cuộc nội chiến, tiếp theo đó là sự trỗi dậy của lực lượng Nhà nước Hồi giáo (IS) - một trong những lực lượng khủng bố lớn nhất trong lịch sử hiện đại. Các thế lực phương Tây đã sử dụng truyền thông để kích động làn sóng biểu tình, nổi dậy lật đổ chính quyền đương nhiệm nhằm tạo dựng chính quyền mới thân phương Tây. Những cuộc nổi dậy mà ban đầu phương Tây ca ngợi là "vì tự do và dân chủ" cuối cùng có kết cục trái ngược hoàn toàn: thêm hỗn loạn, đất nước tan rã và sự nổi dậy của các nhóm Hồi giáo cực đoan. Nhiều nhà lãnh đạo mà phương Tây gọi là những "nhà độc tài" đã bị lật đổ, để rồi nhiều nhóm quyền lực mới còn độc tài và cực đoan hơn đã nổi lên, sẵn sàng chém giết lẫn nhau để giành quyền lực. Nhiều người dân Ả Rập tỏ ra hối tiếc và muốn mọi thứ trở lại giai đoạn “tiền mùa Xuân”, giai đoạn với chính quyền dẫn dắt bởi những "bàn tay sắt" để có thể gìn giữ được ổn định và trật tự. Có điều là tất cả đã quá muộn màng; những Gaddafi, Saddam hay Ali Abdullah Saleh đã không thể sống lại và đất nước Syria, Lybia, Yamen và cả Iraq không còn nguyên vẹn như xưa. Hàng triệu người chết, và ly tán, đất nước giàu mạnh bỏng nhiên trở thành đóng hoang tàn vì khói lửa chiến tranh. Đắng lòng, thắt ruột!

Tiên trách kỷ hậu trách nhân, người Á đông chúng ta hay nói thế, có trách hãy trách một bộ phận nhân dân các nước trên đã quá ngây thơ khi tin rằng người Mỹ và phương Tây sẽ mang đến cho họ cuộc sống sung sướng, tự do, dân chủ và đầy tình hữu ái; họ đã lầm khi theo giặc để xâu xé đất nước bằng những nhát chém ngang lưng đầy bạo tàn. Giờ đây, khi đất nước hoang tàn và chia rẽ thì những kẻ cầm đầu, thân Mỹ và phương Tây đã cao chạy xa bay đến với vùng đất an toàn, sống sung sướng vì được Mỹ trả công thì nhân dân các nước Syria, Lybia, Yamen…đang được hít thở bầu trời nhân quyền đầy hắc ám. Nói thế để hiểu rằng chân lý “Không có gì quý hơn độc lập, tự do” mà Bác Hồ từng nói sẽ mãi mãi là chân lý bất diệt dù trải qua bất kỳ thực tế khách quan nào đi chăng nữa.

Việt Nam ta dù vẫn còn nhiều tồn tại, hạn chế, tham nhũng, hối lộ, cửa quyền; song đó cũng chỉ là thiểu số; về cơ bản đất nước ta đã trở mình để vươn ra biển lớn. Giá trị của hòa bình, độc lập thật đáng trân quý biết bao vì nó được đánh đổi bằng cả non xương, bể máu của các thế hệ “quyết tử cho tổ quốc quyết sinh”. Nhìn gương của các nước Trung Đông, Bắc Phi để mở to đôi mắt mà nhìn, mà ngẫm, mà thêm yêu quý dân tộc này. Nên nhớ là miếng pho mát chỉ nằm trong bẫy chuột, chúng ta đừng hy vọng quá nhiều vào ngoại bang; ta chỉ hợp tác với họ trên cơ sở bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau chứ không bao giờ lệ thuộc bất kỳ nước nào vì suy cho cùng thì chỉ lợi ích quốc gia mới là thứ bất biến. Đừng tin đám loạn thần tặc tử trong nước và đám vong quốc nô ở hải ngoại. Hãy nhìn gương Syria, Lybia, Yamen, Iraq./.