Tất cả các nước phát triển trên thế giới đều là các quốc gia Biển. Đảng
ta đã xác định chủ trương phát triển kinh tế Biển: “Việt Nam phải trở thành một quốc gia Biển, phải mạnh lên từ Biển, vươn
ra Biển, làm giàu từ Biển”. Biển Đông có giá trị vô cùng to lớn, là cửa
ngõ, là con đường để chúng ta vươn lên sánh ngang với các cường quốc Năm Châu
như mong ước của Bác. Chúng ta phải làm gì? Chúng ta phải giữ vững chủ quyền,
chuẩn bị các điều kiện cần và đủ để từng bước giành lại chủ quyền hợp pháp của
mình với những đảo đã bị chiếm giữ trái phép.
Vấn đề Hoàng Sa, Trường Sa và
Biển Đông đã có nhiều người đặt ra những câu hỏi thắc mắc, có người không nhận
được câu trả lời thỏa đáng, đã vậy họ lại bị các thế lực thù địch xuyên tạc dắt
mũi để kích động chống phá gây khó khăn thêm cho công cuộc giữ nước, thậm chí
vô tình tiếp tay cho kẻ thù có thời cơ chiếm thêm lãnh thổ nước mình.
Ở PHẠM VI BÀI VIẾT NÀY, TÔI XIN
TRAO ĐỔI VỚI CÁC BẠN ĐỂ TA CÙNG TRẢ LỜI CHO 3 CÂU HỎI:
1. QUẦN ĐẢO HOÀNG SA VÀ MỘT SỐ
ĐẢO THUỘC QUẦN ĐẢO TRƯỜNG SA ĐÃ BỊ XÂM CHIẾM NHƯ THẾ NÀO?
2. KHẢ NĂNG GIỮ CHỦ QUYỀN BIỂN,
ĐẢO CỦA TA HIỆN NAY?
3. KHẢ NĂNG THU HỒI CHỦ QUYỀN
BIỂN, ĐẢO ĐÃ BỊ CHIẾM?
Trả lời cho câu hỏi thứ nhất:
QUẦN ĐẢO HOÀNG SA VÀ MỘT SỐ ĐẢO THUỘC QUẦN ĐẢO TRƯỜNG SA BỊ XÂM CHIẾM
NHƯ THẾ NÀO?
Lịch sử cho thấy kể từ lần thứ
nhất năm 1946, trong tình thế đất nước ta ngàn cân treo sợi tóc trước sự trở lại
của người Pháp và đó cũng là lúc Liên Hiệp Quốc yêu cầu người Trung Quốc (đó là
20 vạn quân Tưởng Giới Thạch) đến giải giáp quân Nhật. Lúc đó, khoảng trống có
lợi cho Trung Quốc, họ ra đòn. Họ cũng tranh thủ chiếm luôn đảo Phú Lâm (thuộc
quần đảo Hoàng Sa) và đảo Ba Bình (thuộc quần đảo Trường Sa). Năm 1949, Trung
Quốc giải phóng thành lập nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, họ đã tiếp tục lộ rõ
ý đồ chiếm các đảo của Việt Nam.
Lần thứ hai vào năm 1956, sau
hiệp định Geneva, người Pháp phải rút đi, để lại quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa
cho chính quyền tay sai Mỹ tiếp quản, quân đội Ngụy lúc này chưa mạnh, chưa có
tàu nên Trung Quốc chiếm gần như toàn bộ phần phía đông của quần đảo Hoàng Sa.
Lần thứ ba là năm 1959 họ ra đòn nhưng không thành công. Trung Quốc mang quân
qua chiếm nốt phần phía Tây của quần đảo Hoàng Sa nhưng Ngụy quân VNCH đã có mặt
ở đó.
Lần thứ tư là năm 1974, Trung
Quốc mang quân tấn công phần phía tây quần đảo Hoàng Sa đang do quân đội Ngụy
VNCH quản lý. Theo tài liệu của Bộ Ngoại giao Việt Nam, trong chuyến thăm của Tổng
thống Nixon tới Trung Quốc năm 1972, Trung Quốc đã thoả thuận với chính quyền
Nixon một cuộc mua bán bẩn thỉu trên lưng nhân dân Việt Nam, thể hiện trong Thông cáo Thượng Hải. Theo đó, Trung Quốc
mưu toan dùng “con bài Việt Nam” để ngoi lên địa vị một cường quốc lớn, bình
thường hoá quan hệ Trung - Mỹ và giải quyết vấn đề Đài Loan. Còn chính quyền
Nixon có thể cứu vãn và khôi phục địa vị trên thế giới đã bị suy yếu nghiêm trọng
do hậu quả của cuộc chiến tranh Việt Nam và bắt đầu thực hiện chiến lược “Việt Nam hoá chiến tranh”. Do vậy,
chính quyền Nixon đã không có bất cứ động thái nào đáp ứng lời cầu cứu của chính
quyền VHCN khi quần đảo Hoàng Sa bị Trung Quốc xâm lược. Đã vậy, Mỹ còn trực tiếp
can thiệp không cho Thiệu dùng không quân tại Đà Nẵng ra đánh chiếm lại Hoàng
Sa. Đại sứ Mỹ tại Sài Gòn đe dọa cắt viện trợ, buộc Thiệu phải thu hồi lệnh.
Ngày 14/3/1988, quân đội chúng
ta vẫn đang làm nhiệm vụ thời chiến ở biên giới Tây Nam và phía Bắc. Thời điểm
đó, chúng ta cũng bị cấm vận bốn bề, bị bao vây cô lập không khác gì Triều Tiên
hiện nay khi chỉ có 13 nước ủng hộ ta, còn lại đều lên án ta xâm lược Campuchia
do nghe theo Mỹ và Trung Quốc tuyên truyền. Thời cơ đó Trung Quốc đã đưa quân
vào chiếm đảo Gạc Ma ở quần đảo Trường Sa.
Trả lời cho câu hỏi thứ hai:
KHẢ NĂNG GIỮ CHỦ QUYỀN BIỂN ĐẢO CỦA TA HIỆN NAY?
Âm mưu của Trung Quốc và quyết
tâm của ta?
Đảng ta đã nhận định: “Độc chiếm Biển Đông là âm mưu xuyên suốt
các đời lãnh đạo Trung Quốc”. Từ năm 1946 đến nay Trung Quốc đã 5 lần đánh
chiếm đảo của ta trên Biển Đông.
Ngày nay, Trung Quốc còn âm mưu
đó không hẳn ai cũng rõ. Tham vọng đường lưỡi bò và quân sự hóa Biển Đông là một
minh chứng nhưng ít ai biết rằng Lãnh đạo Trung Quốc đã hỏi Tướng lĩnh Quân giải
phóng Trung Quốc: “Nếu đánh chiếm toàn bộ
Trường Sa thì có chiếm được không, bao lâu thì chiếm được?”
Hiện nay, Trung Quốc đang âm
mưu TẠO THẾ, TẠO LỰC và CHỜ THỜI để độc chiếm Biển Đông.
VỀ TẠO THẾ, Trung Quốc đang xây dựng thế trận liên hoàn từ Không
quân, Hải quân, thế bố trí chiến lược các lực lượng và điểm tựa trên Biển Đông,
kể cả sử dụng Campuchia như một con bài gây sức ép vào sau lưng Việt Nam cũng nằm
trong thế trận chúng dựng lên.
VỀ TẠO LỰC, Trung Quốc đã cải tổ Quân đội, giảm vai trò của Lục
quân, tập trung tăng cường phát triển Hải quân. Quân sự hóa các đảo đã chiếm giữ,
xây dựng sân bay, cảng trú cho tàu thuyền, đưa tên lửa và ra đa lên các đảo ở Biển
Đông, đóng mới hàng loạt chiến hạm, tàu sân bay...
VỀ CHỜ THỜI, theo các bạn, khi nào là thời cơ để họ đánh chiếm đảo
của ta? Nhìn lại những lần Trung Quốc đánh chiếm đảo của ta thì chúng ta thấy,
họ đều tận dụng thời cơ đất nước chúng ta loạn lạc, suy yếu, bị bao vây cô lập
để đánh chúng ta. Tương lai cũng sẽ như thế, họ đợi chúng ta mất ổn định chính
trị xã hội, đất nước rối loạn kích động thế giới can thiệp cô lập. Đó là thời
cơ để ra tay. Họ có đủ thế, đủ lực nhưng thời cơ chưa đến thì họ không bao giờ
ra tay. Vì vậy, phải giữ vững hòa bình, ổn định cho đất nước, không để xảy ra bạo
loạn diện rộng để kẻ thù có thời cơ thôn tính biển đảo của ta. Đó là lý do,
nguyên Chủ tịch nước Trương Tấn Sang tiếp xúc cử tri Thành phố Hồ Chí Minh đã
nói: “Đồng bào hãy yêu nước bằng cái đầu
lạnh và trái tim nóng”, có như thế thì ta mới đủ tỉnh táo, sáng suốt để đấu
trí với kẻ thù. Các cụ đã dạy: “Cả giận,
mất khôn”, khi cái đầu nóng thì hành xử sao khôn ngoan được, chỉ tạo cớ cho
kẻ thù mà thôi.
Về quyết tâm của ta: Tổng Bí
thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng khi tiếp xúc cử tri đã nói: “Mất đảo là mất nước”. Vậy mất nước thì
chúng ta sẽ làm gì? Các bạn đã có câu trả lời cho mình rồi.
Âm mưu của địch là vậy, quyết
tâm của ta là thế. Vậy khả năng của ta đến đâu?
Xét ở mặt đối tượng. Ở thế đối
đầu 2 quốc gia bất kỳ thì người ta xét trên 4 mặt sức mạnh răn đe: Một là, răn đe về kinh tế, hai là răn đe về ngoại giao, ba là răn đe về chính trị, bốn là răn đe về quân sự.
Về kinh tế, quy mô nền
kinh tế Trung Quốc gấp 86 lần Việt Nam, với ta là con Trâu thì với họ chỉ là bó
rau muống. Tuy nhiên, kinh tế Việt Nam hoàn toàn không lệ thuộc kinh tế Trung
Quốc, đòn kinh tế không răn đe được Việt Nam.
Về ngoại giao, Việt Nam ở
thế chính nghĩa, được cả thế giới ủng hộ, trừ một vài nước bị khống chế về lợi
ích với Trung Quốc mà có tiếng nói bất lợi cho Việt Nam. Ví dụ trong vụ giàn
khoan Hải Dương 981, cả thế giới đứng về phía Việt Nam, đó là kết quả của cuộc
đấu tranh ngoại giao và tuyên truyền quyết liệt. Về ngoại giao, trong vụ này
Trung Quốc đã thua ta.
Về chính trị, chính trị
Trung Quốc có nét tương đồng Việt Nam, đều do Đảng Cộng sản lãnh đạo. Tuy
nhiên, Trung Quốc không răn đe được Việt Nam về chính trị. Bằng chứng là Việt
Nam đã đập lại Trung Quốc năm 1979 khi Trung Quốc xâm phạm biên giới Việt Nam.
Thực tế, trong lịch sử chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa duy trì được sự độc
lập khi không chấp nhận cho Trung Quốc đem quân tới Việt Nam trực tiếp tham chiến
hoặc can thiệp vào đường lối chiến lược của mình. Có những lúc Việt Nam Dân chủ
Cộng hòa đã từ chối nhận viện trợ của Trung Quốc nếu khoản viện trợ đó đi kèm
những điều kiện được xem là vi phạm chủ quyền của Việt Nam. Trung Quốc đã từng
đề nghị đưa cả chục vạn dân quân sang xây dựng đảm bảo toàn bộ tuyến đường Trường
Sơn cho Việt Nam nhưng Việt Nam đã từ chối dù lúc đó ta rất cần. Ngày nay thì
sao? Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng từng tranh cãi trực tiếp với Tổng Bí thư, Chủ
tịch nước CHND Trung Hoa Hồ Cẩm Đào về chủ quyền Biển Đảo. Bước vào Hội nghị,
ông Đào nói: “Tây Sa, Nam Sa là chủ quyền của Trung Quốc, nếu Trung Quốc không
thu hồi thì nhân dân Trung Quốc không tin vào Đảng Cộng sản Trung Quốc”. Tổng Bí
thư Nguyễn Phú Trọng nói: “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam, nếu Đảng Cộng sản
Việt Nam không giữ được chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa thì nhân dân Việt Nam
cũng không tin Đảng Cộng sản Việt Nam. Đài Loan là của Trung Quốc, Trung Quốc
không thu hồi tại sao nhân dân Trung Quốc vẫn tin Đảng Cộng sản Trung Quốc?” Hồ
Cẩm Đào cứng lưỡi không biết nói gì, nhìn lên trần nhà (theo lời kể của Trung
tướng Nguyễn Thanh Tuấn nguyên Cục trưởng Cục Tuyên huấn).
Về quân sự, Trung Quốc được
đánh giá mạnh gấp 10 lần Việt Nam. Binh pháp Tôn Tử chỉ ra: “Phép dụng binh, gấp mười lần địch thì bao
vây, gấp năm lần địch thì tấn công, gấp đôi chì chia ra mà đánh, bằng địch thì
phải đánh khéo, kém địch thì rút, tránh giao tranh với địch. Binh yếu mà đánh
thẳng tất bị bắt làm tù binh”. Nhưng với Việt Nam thì phép dụng binh này của
Tôn Tử không áp dụng được vì Việt Nam chuyên đánh với thằng mạnh gấp trăm lần
mình, chứ 10 lần ăn thua gì.
Đảng ta xác định: “Xây dựng Quân đội nhân dân Việt Nam cách mạng, chính quy, tinh nhuệ, từng
bước hiện đại, tập trung xây dựng Hải quân, PKKQ, thông tin tác chiến điện tử
tiến thẳng lên hiện đại”. Vậy chúng ta đã làm gì để xây dựng tiềm lực quân
sự đủ sức răn đe:
Về vũ khí:
Với Hải quân, chúng ta đã mua 6
tầu ngầm Ki lô 636, đặt thêm những tính năng hiện đại vượt trội, đặc biệt là khả
năng phóng tên lửa đối đất Club B, loại tên lửa hải đối đất này có tầm bắn tới
gần 280km, sức hủy diệt vô cùng lớn, đủ để xóa sổ 1 đảo nhỏ hay đánh chìm một
chiếm hạm lớn cỡ tàu sân bay chỉ bằng 1 phát bắn, làm tê liệt căn cứ tầu ngầm,
tàu mặt nước của đối phương. Đó là lý do, Trung Quốc điên cuồng tìm cách ngăn
chặn Việt Nam sở hữu loại tên lửa này, tiếc cho Trung Quốc là hợp đồng đã được
ký và tên lửa đã được chuyển giao cho Việt Nam trước khi Trung Quốc kịp can thiệp.
Bên cạnh tầu ngầm ta trang bị nhiều tầu mặt nước có khả năng tác chiến mạnh, tốc
độ cao, hỏa lực mạnh với những cú đốt chết người như “Tia chớp- Molniya ”
Gepard 3.9, và rất nhiều tàu tên lửa nhỏ “Ong độc”, nhỏ nhưng bay cực nhanh và
đốt cực đau.
Với dải bờ biển dài, chiều sâu
phòng thủ biển nằm trong tầm tên lửa bờ (tên lửa đất đối hải), đó là ưu thế lớn.
Chúng ta có 1 chiến hạm không bao giờ chìm đó chính là đất liền. Bộ 3 hệ thống
tên lửa phòng thủ bờ cực mạnh của Hải quân Việt Nam gồm Redut-M, 4K51 Rubezh
và tổ hợp K-300P Bastion-P, bán kính tác chiến từ 300km đến 500km. Tổ hợp
K-300P Bastion-P là hiện đại nhất, đầu đạn nặng gần 1 tấn, tốc độ bay lớn, độ
chính xác cao, uy lực cực mạnh, đủ để xé đôi một chiến hạm cỡ lớn chỉ với 1
phát bắn. Đến nay, Mỹ vẫn chưa có biện pháp hiệu quả để khắc chế loại tên lửa
này.
Với PKKQ, ta có các máy bay hiện
đại Su -30 MK2 có bán kính tác chiến bao trùm Đông Nam Á, được thiết kế chuyên
tác chiến Biển, là loại tiêm kích đa năng mang bom, tên lửa đối không và đặc biệt
là tên lửa đối hải diệt tàu mặt nước hiện đại với uy lực lớn. Về tên lửa phòng
không ta có nhiều loại, nhiều tầng, nhiều lớp, hiện đại nhất là S -300 PMU1 và
tương lai sẽ trang bị hiện đại hơn.
Bên cạnh việc mua sắm vũ khí ta
cũng đẩy mạnh nghiên cứu chế tạo, những năm qua ta đã cử hàng nghìn học viên đi
nghiên cứu học tập về khoa học chế tạo vũ khí ở Nga và các nước phát triển đồng
thời tiếp nhận bàn giao công nghệ, tự phát triển công nghệ chế tạo tên lửa các
loại đủ để tự chủ vũ khí hiện đại trong tương lai, đáp ứng yêu cầu bảo vệ Tổ quốc.
Về chiến thuật tác chiến biển:
Ta sử dụng chiến thuật tác chiến
phi đối xứng, chống tiếp cận để phát huy tối đa lợi thế địa hình của ta. Ngoài
ra ta có khả năng khống chế Biển Đông, khóa chặt đường Biển, đánh vào hậu cần của
địch. Ta biết rằng 1/3 lượng hàng hóa của thế giới đi qua Biển Đông, 2/3 lượng
hàng hóa và dầu khí Trung Quốc nhập khẩu để duy trì nền kinh tế đều đi qua Biển
Đông. Nếu thiếu dầu khí và hàng hóa 3 tháng thì kinh tế Trung Quốc khủng hoảng.
Máy bay, tầu chiến Việt Nam cứ nện cho chìm vài chiếc tàu hàng Trung Quốc thì bố
nó cũng không dám chạy qua nữa. Đó cũng là lý do, “Tướng Trung Quốc báo cáo
lãnh đạo Trung Quốc là chiếm Trường Sa 1 tuần là được nhưng không giữ được.
Lãnh đạo Trung Quốc nói, chiếm không giữ được thì chiếm làm gì”. Nếu nó đánh ta
gãy 1 tay mà ta cứ ôm tay khóc là nó đánh ngay, nhưng nếu nó đánh ta gãy 1 tay
mà ta lại đấm nó gẫy răng thì nó sẽ phải suy nghĩ lại. Gẫy răng thì sẽ không được
đẹp trai lại còn phải húp cháo cả tuần. Nó sẽ phải cân nhắc.
Trả lời cho câu hỏi thứ ba:
KHẢ NĂNG THU HỒI CHỦ QUYỀN BIỂN ĐẢO ĐÃ BỊ CHIẾM?
Câu hỏi đặt ra là chúng ta thu
hồi chủ quyền Hoàng Sa bằng vũ lực hay bằng cách nào?
Thực lực quân sự của ta không
thể dùng vũ lực để thu hồi. Vậy chúng ta có thể dựa vào một nước lớn khác như Mỹ
để dùng vũ lực được không? Chúng ta không thể dựa vào Mỹ, lịch sử Mỹ chỉ chuyên
đi xé nhỏ các nước chứ chưa bao giờ giúp nước nào mở rộng lãnh thổ. Chúng ta
cũng không quên Mỹ đã bắt tay Trung Quốc bán Hoàng Sa ngay trên lưng chúng ta.
Mỹ cũng xui dại Ucraina tiêu hủy các chiến hạm hải quân, các máy bay và tên lửa
chiến lược để nhận sự bảo kê của Mỹ. Kết quả, Nga thu hồi C-rưm, Mỹ giương mắt ếch
lên nhìn, Mỹ chỉ to mồm xui dại trẻ con chứ Mỹ dại gì xung đột quân sự trực tiếp
với Nga, chẳng có lợi ích kinh tế gì, ú ớ mà gấu Nga điên lên thì chỉ có vỡ mồm.
Lượng vũ khí hạt nhân của Trung Quốc chỉ đứng sau Nga, 1 phần nhỏ phát nổ cũng
đưa trái đất về kỷ băng hà. Mỹ đang sống sướng, tội gì phải chết.
Vậy thu hồi bằng cách nào?
Chỉ có 1 con đường là đấu tranh
bằng pháp lý. Muốn đấu tranh thắng lợi phải biết đợi thời cơ để ra đòn quyết định.
Quá trình chờ thời là quá trình ta xây dựng, chuẩn bị thế và lực chứ không phải
đứng yên chờ thời. Giống như Cách mạng tháng Tám 1945, nếu nổ ra sớm, thời cơ
chưa đến chúng ta sẽ thất bại. Philippines kiên Trung Quốc thắng lợi nhưng kết
quả chẳng làm gì được Trung Quốc. Trung Quốc có thể vượt Mỹ nhưng thời điểm đó
chắc chắn luật pháp quốc tế trong đó có Luật biển sẽ có hiệu lực mạnh hơn. Tiếng
nói của các nước được tôn trọng hơn. Trong khi đó Trung Quốc cũng còn rất nhiều
vấn đề phải giải quyết, Trung Quốc còn vấn đề dân tộc, vấn đề các khu tự trị, vấn
đề Đài Loan... năm 1930-1931 chẳng ai biết được thời cơ Tổng khởi nghĩa sẽ đến
vào năm 1945. Hiện nay chúng ta cũng không thể biết khi nào là thời cơ để chúng
ta kiện Trung Quốc và ra đòn quyết định, có thể 5 năm, 10 năm hoặc lâu hơn nữa
nhưng thời cơ nhất định tới, chỉ cần chúng ta đoàn kết và tự tin, giữ cho đất
nước ổn định và phát triển thì thời cơ sẽ đến. Dùng cái đầu nóng, dùng bạo lực
hay dựa hết vào ngoại bang giúp đỡ thì chẳng những không có cơ hội thu hồi mà
có thể chúng ta còn mất cả những những đảo đang đứng chân.
NGUYỄN MẠNH TUÂN