Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2019

SỰ THẬT LỊCH SỬ CẦN ĐƯỢC TÔN TRỌNG

Cách đây mấy năm, Tạp chí Xưa & Nay được ông Dương Trung Quốc cố vấn đặt vấn đề nên: “Làm nhà thờ tôn vinh Nguyễn Ánh ngang hàng với Nguyễn Huệ”. Nếu việc đó xảy ra, đó là một việc làm đi ngược lại lịch sử, trái đạo lý cùng chân lý của dân tộc Việt Nam. 

Đã là lịch sử phải là sự thật, bởi suốt chiều dài của lịch sử Việt Nam chính sử đã ghi “công tội” rất rõ ràng của các cá nhân cùng các chính thể qua các triều đại và chúng ta những hậu thế cần và biết tôn trọng lịch sử. Vì thế, coi hành động đòi tôn vinh kẻ “cõng rắn cắn gà nhà, rước voi về dày mả tổ” như Nguyễn Ánh là anh hùng dân tộc là trái luân thường đạo lý. Một hành vi như thế đã và đang phản bội lại chính lịch sử và cả dân tộc mình. Sự nhầm lẫn tệ hại dẫn đến việc xuyên tạc lịch sử của ông Dương Trung Quốc và một số người nghiên cứu mang danh giáo sư, tiến sỹ, là các “cây đa cây đề” trong giới sử học Việt Nam là một điều đáng tiếc và cần phải phê phán.

SỰ THẬT LỊCH SỬ CẦN ĐƯỢC TÔN TRỌNG

Dân tộc Việt Nam, Nhân dân Việt Nam ai cũng biết Quang Trung - Nguyễn Huệ là anh hùng dân tộc, vị anh hùng áo vải, một lãnh tụ của Nhân dân đã có công lớn trong việc chống giặc ngoại xâm phương Bắc đánh đuổi 20 vạn quân Thanh ra khỏi bờ cõi và có công lớn trong việc thống nhất nước nhà. Rõ ràng, “Hoàng đế Quang Trung một vị Anh hùng dân tộc, cả triều đại và gia thất của ông đã bị cha con nhà Nguyễn Ánh trả thù hèn hạ, đào mồ mả, phanh thây và lăng nhục. Nhưng con cháu người Việt muôn đời sau vẫn và vẫn mãi mãi tôn thờ Ông là một vị minh quân, đại anh hùng dân tộc. Cha con nhà Nguyễn Ánh bán nước cầu vinh cho thực dân Pháp, núp bóng quân xâm lược để đoạt ngôi Vua nhưng vẫn bị người đời nguyền rủa và phỉ báng là kẻ “rước voi về dày mả tổ, cõng rắn cắn gà nhà”. Nguyễn Huệ - Quang Trung mới là công thần, Nguyễn Huệ - Quang Trung mới là người xứng đáng được cả dân tộc Việt tôn vinh. Nguyễn Ánh kẻ bán nước cầu vinh với cái gọi là công lao “mở mang bờ cõi” của ông ta cũng được xã hội và dân tộc ghi nhận, nhưng “tội lỗi tày trời của ông ta còn to gấp vạn lần công” nên ông ta mới là người có tội với cả dân tộc này.
Nếu người ta có nhắc đến công mà hương khói cho Nguyễn Ánh âu cũng là chuyện bình thường của người dân Việt, đó cũng là việc nên làm và cũng nên hiểu đó cũng là nét nhân văn, truyền thống của văn hóa Việt. “Nhưng ý đồ đặt ngang hàng với người anh hùng dân tộc Nguyễn Huệ - Quang Trung thì rõ ràng đây chính là hành động đánh đồng phải trái, vàng thau lẫn lộn để đảo ngược giá trị và đó cũng là điều sỉ nhục lịch sử và cả dân tộc này”. Chúng ta cần có cái nhìn tổng quát, khách quan để có được cái nhìn đúng đắn về lịch sử và vai trò của chính sử để có lòng tự tôn và lòng tự hào về dân tộc mình. Vì thế, thế hệ sau phải có trách nhiệm tôn trọng và bảo vệ lịch sử, để thời điểm nào lịch sử cũng luôn khách quan và lịch sử luôn là sự thật để muôn đời các thế hệ mai sau biết, tôn trọng và tự hào về lịch sử của dân tộc mình, đất nước mình. Nếu tôn vinh Nguyễn Ánh kẻ “rước voi về dày mả tổ” để dân tộc này chìm đắm gần 100 năm nô lệ của giặc Tây là anh hùng dân tộc đó là điều hoang tưởng, không thể và không bao giờ.
Nhân nói đến “công tội” Nguyễn Ánh thời xưa, người ta lại nghĩ đến một sự kiện rất giống nhau về bản chất, giữa Nguyễn Ánh và những người của chế độ Việt Nam Cộng hòa (VNCH). Bởi thời gian gần đây những kẻ chống cộng cực đoan cùng một “nhúm” các nhà dân chủ cuội trong nước nói nhiều đến cái chết của người lính VNCH, đặc biệt những người tử trận ở Hoàng Sa năm 1974, họ đang cố tình bóp méo sự thật, đánh lận con đen, lập lờ giữa những người hy sinh vì Tổ quốc và cái chết của những kẻ phản lại Tổ quốc đều đáng được kính trọng và vinh danh. Thật lố bịch cho những kẻ bại não đã “ngu chính danh” nay “ngu thêm cả chính sử” và không thể ngu hơn được nữa về cái sự hiểu biết quá ư là ấu trĩ và lệch lạc về lịch sử Việt Nam. Những kẻ ôm chân ngoại bang, làm tay sai cho quân xâm lược “cõng rắn cắn gà nhà, rước voi về dày mả tổ” như cha con nhà Nguyễn Ánh, Nguyễn Thân... cùng cha con nhà tam đại Việt gian Ngô Đình Diệm… đòi chính danh, chính nghĩa cho một chế độ chống lại Nhân dân, phản lại dân tộc, đòi tôn vinh những kẻ đã thành tử sĩ của chế độ tay sai, bù nhìn cho quân xâm lược. Người dân Việt chân chính họ sẽ nghĩ sao khi các nhà dân chủ, như những kẻ “ngu chính sử” chống chính quyền Việt Nam hiện nay với chiêu bài chống Trung Quốc xâm lược bằng cách “tôn vinh” những kẻ một thời cam tâm theo giặc gây ra chiến tranh, chống lại dân tộc, cùng với những kẻ ôm chân ngoại bang, làm tay sai cho quân xâm lược đã mũ ni che tai, cố tình che đậy một sự thật để cố tình biện minh cho hành vi yêu nước theo kiểu bán nước như Nguyễn Ánh của mình.
Sự hy sinh của các hậu duệ đời sau của người anh hùng dân tộc Nguyễn Huệ - Quang Trung là các chiến sỹ cách mạng cho cuộc chiến giành độc lập, thống nhất non sông liệu có còn ý nghĩa hay vô nghĩa khi những người con ưu tú là những anh hùng thật sự lại được vinh danh cùng với những kẻ phản lại Tổ quốc (hậu duệ của Nguyễn Ánh) như con người của quốc gia Việt Nam hay VNCH, những kẻ đã từng gây ra tội ác tày trời với dân tộc? Mục đích hòa hợp, hòa giải hiện nay là chủ trương rất đúng của Đảng cùng Nhà nước Việt Nam nên cái chết của các tử sỹ VNCH ở Hoàng Sa đã được chính quyền các cấp làm với nhiều hình thức, phương pháp để thắp hương tưởng nhớ đến họ làm như vậy (không có nghĩa là tôn vinh họ) vì đó cũng là việc nên làm, bởi đó là nét nhân văn của văn hóa Việt “nghĩa tử là nghĩa tận” với người đã khuất. Nhưng vinh danh tử sỹ của chế độ VNCH ở Hoàng Sa đó là điều không thể, không bao giờ bởi nó làm xáo động nhân tâm, gây mất niềm tin và bất bình của người dân trong nước. Vì thế việc ghi nhận, cầu siêu cho họ đã và vẫn đang làm, làm như thế để quá khứ được ngủ yên chứ không phải đi ngược lịch sử, bới lại quá khứ để đảo lộn giá trị và cào bằng lịch sử.
Nhân đây cũng muốn được nhắc lại những cái chết oan uổng của những những người lính VNCH. Mà những kẻ “ngu chính sử lẫn chính danh” cố tình dựng chuyện, cố dựng cái chính danh, chính nghĩa “tự huyễn” của chính thể “tiếm danh, tiếm quyền” phi dân tộc VNCH, họ muốn cào bằng lịch sử, đổi trắng thành đen, đánh đồng giữa công và tội, giữa chính nghĩa và phi nghĩa. Bởi thế vinh danh hay phỉ báng một chế độ hay người đã khuất chỉ là hành động của những người đang sống, hay nói một cách khác đó là hành vi và động cơ chính trị của những người đang sống. Những đòi hỏi quá đáng và những điều kiện vô cùng phi lý cho một chế độ phản nước, hại dân cùng với cái chết phi nghĩa của tử sỹ VNCH ở Hoàng Sa nói riêng và các tử sỹ VNCH nói chung là điều không thể. Lịch sử rất khách quan, công bằng và cũng rất rõ ràng. Vấn đề được đặt ra những người tử trận VNCH có xứng đáng được vinh danh và tôn thờ hay không? Nếu đáng được vinh danh và tôn thờ thì lịch sử đã ghi danh, người dân đã vinh danh chứ không cần phải rùm beng, ầm ĩ như thế để làm gì cho tốn công vô ích.
Hãy để cho (họ) tử sỹ VNCH yên giấc ngàn thu, bình thản với thế giới của họ, để linh hồn họ được siêu thoát ở cõi vĩnh hằng. Đừng khuấy động lên nữa để cho thêm đớn đau những oan hồn người đã khuất và gia đình của họ bởi họ đã bị lừa rối, bất đắc dĩ phải làm tử sỹ của một chế độ bán nước hại dân chẳng khác nào cha con nhà Nguyễn Ánh. Người chết thì đã chết. Hãy để cho tử sỹ VNCH được yên ổn nếu không chẳng khác gì người đang sống đang cố đào mồ, đào mả của họ để cố dựng lên cái chính danh mà họ không bao giờ được vinh danh trên một thây ma đã chết nay lại được lưu danh muôn đời là cái “Mả Ngụy”.
Quay lại với việc đánh giá công trạng của Nguyễn Ánh với cái nhìn biện chứng để đánh giá khách quan người ta thấy “tội lỗi tày trời của ông ta còn to gấp vạn lần công”. Xét nhiều yếu tố, nhiều góc cạnh từ nhân văn cho đến cái nhìn của lịch sử thì việc đề nghị tôn vinh ông ta (Nguyễn Ánh) ngang hàng với đại anh hùng Nguyễn Huệ - Quang Trung là điều hoang tưởng và không bao giờ. Bản chất cùng một sự việc, cùng bối cảnh lịch sử sau này của chế độ VNCH mà tiền thân của nó là quốc gia Việt Nam tay sai thực dân, đế quốc, cũng như Triều đình nhà Nguyễn (Nguyễn Ánh) họ đã bán nước cầu vinh, phản lại Nhân dân họ (VNCH) là một chính quyền phi dân tộc. Nhưng khách quan mà nói trong quá khứ họ cũng đã làm được nhiều việc, cũng đã được lịch sử đánh giá tuy nhiên cũng như Nguyễn Ánh “tội lỗi tày trời của VNCH cũng to gấp vạn lần công”. Cho nên áo tưởng đảo ngược lịch sử đòi chính danh, chính nghĩa cho một chế độ tay sai ngoại bang và đòi vinh danh cho tử sỹ của một chế độ bán nước là điều không thể.
Vì thế một lần nữa khẳng định: Dân tộc Việt Nam, Nhân dân Việt Nam chân chính không bao giờ lại phải nhục nhã cúi đầu tôn vinh Nguyễn Ánh cùng với những tử sỹ VNCH ở Hoàng Sa nói riêng và các tử sỹ VNCH nói chung, những kẻ đã và đang là hậu duệ đời sau của Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc… Nếu tôn vinh Nguyễn Ánh cùng với tử sỹ VNCH chẳng khác nào người ta sớm quên đi tội bán nước cầu vinh để dân tộc này chìm đắm gần 100 năm nô lệ giặc Tây và đất nước bị 30 năm chiến tranh tàn phá của đế quốc Mỹ xâm lược, cùng với đó là hàng triệu gia đình của hai miền Nam Bắc đã mất người thân dưới họng súng của quân xâm lược và bè lũ tay sai của chúng là VNCH.
Kim Khanh